Nhận xét truyện Lang Thang Trong trái tim Anh

Nguyên Phi Ngư, teen girls luôn sống trong cuộc đời gian khổ cũng như lạnh lùng, đang gặp mặt chàng trai Quan Nhã Dương có tiếng, tình ái Hình như là chuyện kèm theo, cô khao khát được yêu dẫu vậy không thể nào thoát khỏi sự an bài bác của số mệnh.

Trình làng truyện Lang thang trong trái tim anh

Tác giả: Nguyễn Sênh Lục
Thể loại: Ngôn tình

Trích đoạn truyện Lang thang trong con tim anh

Dạo gần đầy trời mưa rả rích, tháng cha mùa xuân vốn tiết trời êm ấm, cố kỉnh nhưng mà thoáng chốc lại biến thành lành lành cũng như ẩm mốc vậy này, dù ngồi của phòng bật ổn định ấm áp tuy nhiên cũng chẳng thể xua tan được chiếc se lạnh đã không xong xuôi phong bế, vì thế Nguyên Phi Ngư khi ngửa mặt quan sát về bên mặt nước blue thăm thẳm thì không kiềm chế được mà khẽ rùng người nhà. Bên nước lạnh giá nhanh chóng xâm chiếm từ đầu đến chân, cô có thể một chú cá ở chậm trong bể nước, khắp tế bào bên trên khung người đa số nở ra khoan khoái vô cùng, thoải mái dang rộng cánh tay, đôi mắt chớp chớp quan sát luồng sáng cũng như thật cũng như ảo xoẹt qua trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch sản xuất nụ cười kỳ lạ. Trong luồng ánh sáng đó, cô thấy người mẹ đã lâu chưa gặp, ở phía đầu cầu thang sắt kia, chị em ngước ánh mắt mơ màng chú ý cô, giọng nói bi ai khổ cơ đại dương chẳng thể nào thốt ra được: “Phi Ngư, sau này con hãy chiều chuộng đứa trẻ kia như em trai mọi người, hãy cố bà bầu trả nợ, đàn bựa kia nhất định sẽ chạm mặt báo ứng…” Sau ấy tiếng phanh xe rít lên chói tai, tiếng gào thét, có người nổi điên, có người nằm bên trên vũng máu, còn đứa trẻ kia lại hồn nhiên lắc lắc cánh tay cô, giọng nói con nít nhỏ dại nhẹ khẽ vang lên: “Chị ơi, cha em sao rồi?”. Sao rồi? Sao rồi? Con người này sao rồi? Ai biết được đây… Luồng sáng kia vỡ vụn thành từng mảnh tựa cũng như bọt nước bám theo khung người cứ lặng lẽ chìm xuống, càng lúc càng xa cách cô, chung cuộc cất cánh mãi lên trời cao.

Cô thấy được một chàng trai trẻ đứng bên dưới khu căn nhà lâu đời hét call về phía cô: “Nguyên Phi Ngư, anh nên giải thích mang em một chuyện.” chàng trai đó vô cùng ưa nhìn, mắt thanh mày tú lại cực kì tiến bộ tiến bộ, thân thể to lớn cứng ngắc ấy đứng dưới ánh bên trời tựa như cây văn trúc dễ thương nho nhã, chỉ cần điều đầy đủ thứ đấy lại bập bồng trôi nổi như bong bóng nước giữa chưa trung, âm thầm rời xa cô. Cô dang rộng cánh tay đứng lặng, rồi lặng lẽ âm thầm bật xuống đáy nước mỗi lúc một sâu để ngẩng lên quan sát đã từng tia sáng đã bật múa xung quanh nước, cứ chũm lặn sâu xuống đáy nước…Phi Ngư, Phi Ngư… Em đang làm cho gì thế? Ko có gì chứ?” phía bên ngoài vọng lại tiếng gõ gõ vào thành bể chai lọ thủy tinh, âm lượng khôn xiết nhỏ tuổi, khiến khi đắm mọi người trong bể nước nghe thoáng chút mơ biển, tuy vậy Nguyên Phi Ngư đã xoay thành viên lại, quan sát qua tấm kính chai lọ thủy tinh cứng kiên cố cao lớn ra bên ngoài, chị Trương đang ra sức vỗ vỗ vào tấm kính, tựa như trông thấy chuyện gì ấy rất là đáng sợ, thấy cô quay gia đình lại mới thôi không gõ vào tấm kính nữa, làm cho hành động vô cùng khoa trương “dọa chị bị tiêu diệt mât”, vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. Nguyên Phi Ngư tháo dỡ mẫu kính bảo an mắt rồi đeo lên cổ, quan sát chị Trương đã băn khoăn lo lắng, tất cả chút không hiểu tập bơi về phía ấy, tuy thế bộ đồ quần áo lặn bắt đầu được tìm ở chính giữa khá bó buộc, xung quanh lại có tương đối nhiều cá con mang lại xỉa mồi, khiến động tác của cô ấy trở nên nặng nề khắn lạ thường. Một chú cá đuối làn da trắng nhạt đột vờn nhẹ lên cánh tay, mở rộng cặp vây giương cao vây ngực bơi vòng quanh cô, sinh sản dáng rất là lạ lẫm, đuôi cá đuối trực tiếp va lên đỉnh đầu cô, hay cũng như chú cá chim nhỏ tuổi qua lại chưa ngớt giữa các lọn tóc đã rập ràng trong làn nước, như muốn biểu lộ sự bất mãn vẫn muộn rồi mà lại không được nạp năng lượng, Nguyên Phi Ngư sờ sờ vào mũi cá, rồi lại vỗ vỗ lên đầu nó, khua khua vẻ ngoài dọn dẹp trong tay, trình bày thời gian sẽ còn sớm, cô mang lại nguyên nhân là phải dọn dẹp vệ sinh cho cái đó, biện pháp thời gian đến ăn uống cũng như màn biểu diễn lúc mười giờ đã còn sớm. Chị Trương đứng hóng một lát bên phía ngoài tấm kính chai lọ thủy tinh, thấy cô bận tối mắt tối mũi túi những vết bụi, liền giơ tay chỉ chỉ, miệng ra hiệu bằng khẩu hình thông báo:

nhanh lên đi, bao gồm chuyện sắm em. Nguyên Phi Ngư chấp nhận, liền quay về bên con cá đuối vẫy tay tạm biệt, đôi cẳng đạp nước tập bơi lên. Bật dậy khỏi bồn cá, còn chưa kịp cố kỉnh đồ tập bơi thì liền thấy chị trương chạy nhào mang đến, ráng chặt cánh tay cô, lo lắng trách mắng: “Phi Ngư, vừa rồi em làm gì vậy? Nằm bất tỉnh trong bồn cá, chị còn tưởng em bị ngạt nước, làm cho chị lo quá”. “Ha…” Nguyên Phi Ngư cụ bình thở oxy, tháo dỡ bên nạ ra, biểu hiện rõ đôi môi hình thoi cũng như cặp mắt có đường nét minh bạch, chắc rằng bởi vì ngâm người thân trong nước quá lâu, sắc môi cô nhợt nhạt cũng như không chút máu, cả con ngươi cũng vậy, tựa cũng như nhuốm một tầng mây mù mông lung mờ ảo, bao gồm cảm nghĩ nhập nhèm uể oải, màu domain authority cũng trắng bệch, trán trơn mịn, độ dài một trăm sáu mươi cm, ko phải cao nhưng cũng chẳng hề thấp, đứng giữa đám tổ ấm, dù sao cũng đã được tính là một hình mẫu hình cute, dẫu vậy cũng chẳng gồm ở chỗ nào quá đặc biệt. Đời sống cũng thế, chưa đậm chẳng nhạt, tựa như bên biển ôn hòa bình lặng chưa một gợn sóng. Hai mươi sáu tuổi đời, nói phệ cũng chẳng phải, nói nhỏ cũng chưa đúng, các khoản thu nhập cũng ổn, vay tiền cài nhà, đã có được cậu em Hiểu Bách cao cấp lanh lợi, thích vẽ truyện tranh lại có kết quả đặc biệt, cũng đã ban đầu có mức thu nhập, giúp đỡ chị trả tiền căn nhà, cần cô chẳng gồm gì không vừa lòng nữa cả. Chỉ cần mỗi khi chợp mắt, cô luôn cảm thấy tổ ấm dường như một chú cá nhỏ tuổi bị giam thành viên trong nước, khoảng không gian dưới nước quá thiếu thốn khiến cô không tài nào thở được, dù mong hướng ra thế giới bên phía ngoài dẫu vậy cũng chẳng cách nào thoát khỏi sự bó buộc của làn nước, nếu như không vẫn bị khô cạn cơ mà chết. Mỗi lúc thế này, cô đều chung các việc thường xuyên làm ngâm mọi người xuống nước, để làn nước lạnh băng đã từng chút đã từng chút len lỏi vào đã từng thớ thịt da trên khung người, cũng như nắm cô mới cảm nhận thấy loại cảm xúc mơ biển, sau ấy bốn bỏ ra dang rộng, mặc mang lại khung người dần chìm nghỉm, tâm trạng theo đấy cũng dần bằng lặng trở lại.

Cô thở một hơi nhiều năm, chắc cú chẳng tài nào giải thích được biện pháp hành động vừa rồi của mình, chỉ có thể gượng gạo cuốn lại lọn tóc rối bù vẫn còn đã nhỏ tuổi nước, cụ giả cỗ yên tâm thốt nhiên, giọng điệu gồm chút hờn dỗi: “Chị Trương à, em là thợ lặn, chị nói như chũm không hề có tác dụng tổn thương lòng tự trọng của em sao?”. “Nghe đâu nhiều người dân chết chìm phần lớn biết bơi lội, dù là thợ lặn cũng cần phải cẩn trọng một ít.” Chị Trương thấy cô bình yên yên thân bắt đầu buông tay cô ra, giọng điệu của bà chị có lẽ vẫn cảnh báo cô, sau đấy bắt đầu nói: “À, đúng rồi, giám đốc trung tâm bảo em mang lại phòng công tác của ông đấy, cái nôi huấn luyện của gia đình bây giờ được mọi người bao hết, gồm chuyện ao ước bàn thảo cộng em.” Chị Trương nói cho hai chữ “bao hết”, thần sắc vui sướng chẳng sao ẩn giấu nổi, cười cợt híp mắt tạo nếp nhăn nơi khóe mắt, Nguyên Phi Ngư kèm theo am hiểu, bao hết cũng có nghĩa là chị trương – đội ngũ nhân viên thu vé lúc này sẽ được tan ca sớm, về nhà chăm con, đám bộ phận nhân lực đảm đang các bước khác trong trung tâm tuy không được tan ca sớm, tuy nhiên công việc cũng đã được giảm nhẹ không ít, chũm mà lại đối với thợ lặn cơ mà nói, công việc chẳng nhẹ nhõm hơn chút nào, chương trình biểu diễn mang đến cá ăn vào lúc mười giờ sáng cần thiết bị hủy bỏ, bất luận là biểu diễn cho 1 gia đình bạn xem, hay hàng trăm tổ ấm xem, đối với người màn biểu diễn nhưng mà nói, thực ra hồ hết cũng như nhau.

Còn việc sớm buổi tối dọn dẹp vệ sinh cho cá trong bồn thì tùy thuộc vào lượng rong biển bám dính trên kính chai lọ thủy tinh, soát sổ tình trạng sức khỏe của cá, nào có vẻ qua loa gần như được. “Em biết rồi, em đi nạm đồ rồi vẫn đến ngay.” Nguyên Phi Ngư tiện tay vẫy xin chào chị Trương, Nhanh chân Cách về bên buồng vắt đồ. Gắng bộ quần áo lặn, mặc lại dòng áo len nhiều năm cùng chiếc quần ngắn, rồi đi thêm đôi giầy màu nâu nhạt, cảm xúc đã lạnh, lại khoác bổ xung chiếc áo khoác ngắn phía bên ngoài cũng được để ở trong nhà cầm cố đồ trước ấy, sử dụng khăn lông lau khô tóc, vấn gọn tóc sau gáy thành một túm, sau khi kể cả vẫn ngừng, cô mới bật dậy khỏi buồng vậy đồ. Về khoản ăn mặc cô cũng có chút cố chấp, quan trọng để bộ dạng của mình thoải mái quá hoặc lôi thôi nhếch nhác, nếu như không trung ương trạng sẽ cực kỳ tồi tệ, chẳng có tác dụng được Việc gì hết, dù sao cũng muốn trước tiên yêu cầu về nhà đổi khác phục trang mang lại quy củ nề nếp, mặc dầu là thời gian cực kỳ cấp bách, đối có cô thời gian là một thứ gì ấy lâu bền hơn không bình an, trước cái chết hay béo hoảng cô chẳng bao gồm chút khái niệm gì, hay Có thể nói là cô đã bị vô cảm. Cửa ngõ phòng công tác của chủ tịch chiếc rốn chưa đóng, chắc là nhìn thấy được cả tình hình phía bên trong. Bên của nhà buôn bán thuôn này chỉ bày biện một bộ bàn, một bộ rộp sofa màu đen không máy phong cách, ở bên cạnh sofa còn thêm mấy bể cảnh dùng để trang trí, Hình như chẳng bao gồm thứ gì khác. Hiện nay người đứng đầu cái nôi đang ngồi trước bàn ghế làm việc, sắc mặt thoáng hiện vẻ lần chần quan sát chăm chăm vào ngân phiếu trên tay, toàn thể không nhắm có người đứng ko kể cửa ngõ, một teen girls trẻ trang điểm thời thượng sẽ ngồi trên sofa sát bên bàn làm việc, đã giơ ngón tay chiêm ngưỡng từng móng tay được gọt giũa bài trí cảnh giác tinh tế, như từng giọt nước long lanh óng ánh buổi sớm phản chiếu ánh bên trời cũng được ải mưa gột cọ sạch sẽ, bùng cháy mắt chói khiến Nguyên Phi Ngư thoáng thất thần. Người bên trong cứ bận với vấn đề riêng của mình, chẳng ai cảm thấy sự thành lập của cô ý, Nguyên Phi Ngư đành gõ cửa. “Giám đốc, ông sắm tôi?”. “Ừm…” lúc này vày giám đốc mới buông mấy tấm séc trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên, khách sáo kính chào hỏi cô. “Phi Ngư, vào lấn sân vào đi, có chuyện này ý muốn trao đổi sở hữu cô.” chủ tịch cái nôi chính là người thân trung niên, dáng đẫy đà, ăn diện thoải mái, chẳng phải tất cả cách biểu hiện kiêu căng ngạo mạn của giám đốc, nói chuyện sở hữu đám công nhân cung cấp dưới lúc nào cũng mỉm cười ha ha rất là hòa nhã, chỉ việc điều ông ta bao gồm niềm đam mê kỳ quái đối với các con vật biển lớn, hiện nay tốn chần chờ bao nhiêu tiền vày nhiều loại cá lôi kéo, cũng chẳng mong gia tăng an sinh mang đến đội ngũ nhân viên, mà khi nào cũng nói, sống ở bên trên đời luôn được bầu mọi người mang nhiều con vật hải dương chẳng phải cũng là chuyện ấm no sao?

>> bài viết liên quan top truyện Cưới trước yêu sau

phúc lợi thì có gì thiết yếu chứ. Do đó dù tất cả là gia đình bạn có lợi mang lại mức nào, cũng thường nghe thấy đám CN lời ra tiếng vào nói bần chủ tịch. Nhưng riêng điểm đó, Nguyên Phi Ngư chẳng bao giờ để tâm, thậm chí cô còn biết phương pháp xem xét khá giống mang người đứng đầu trung tâm nữa, bởi chúng ta các là thành viên đam mê yêu mến never biết chán cụm loài loài vật biển lớn, luôn ao ước có lẽ được nhận thấy hoặc gồm trong tay bên cạnh đó nữa, vì vậy hồ hết lúc đám CN thì thầm to nhỏ tuổi, thi thoảng Nguyên Phi Ngư cũng tỏ vẻ bất bình nạm mang đến giám đốc: mong muốn chỉ đạo tính tình có lợi đẹp lại tràn lan, của các nước khác này đâu bao gồm sự việc tốt như nuốm, dù sao bản thân mỗi chúng ta chạm chán được một bởi vì chỉ huy tính tình chẳng ra làm cho sao, mà lại thoải mái gần gũi cũng như vậy chẳng hề càng đảm bảo hơn nhiều người rồi sao? Nguyên Phi Ngư đặt chân vào trước bàn làm việc, teen girls dễ thương vốn sẽ ngồi bên trên ghế sofa ngẩng đầu lên, dùng góc nhìn rất là cao ngạo thầm Tóm tắt Nguyên Phi Ngư toàn bộ cơ thể, thuận hướng đưa tay lên vén lọn tóc mặt có tai, lộ ra một loại khuyên tai tỏa sáng che lánh. Là ngoài mặt bắt đầu nhất của ENZO trong quý này, Nguyên Phi Ngư liếc mắt qua liền cảm thấy ngay, thực ra chẳng phải vì chưng cô quan tâm các đến nhãn hiệu các đồ trang sức nổi tiếng, chỉ bởi vì người nhà người ĐH, thành phần ngoan thay Tần Lạc của cô ý là con cừu ngoan đạo, chúng ta ruột của ENZO, nhìn ngắm, nghe nói mang đến quá nhiều buộc phải hốt nhiên cũng dò ra được chút ít, đều là phần lớn thứ quý báu khiến các bạn khác bất ngờ mang lại sửng cảm cúm, không phải cô chi tiêu thời gian chú tâm mang lại mấy thứ đều đều của bạn. “Phi Ngư, bởi vì này là cô Bạch Thục Quyên, ngày nay cô đấy mang lại đây bao mọi nơi này, là ao ước chúng tôi cùng cô đấy làm cho chút chuyện.” giám đốc ngồi đằng sau bàn làm việc báo cáo, sau đó chỉ tay về phía Phi Ngư để Ra mắt sở hữu Bạch Thục Quyên, “Cô Bạch, cô ấy là trưởng nhóm nhóm thuần chăm sóc cũng như lặn ở trung tâm của chúng tôi, Nguyên Phi Ngư, yêu cầu của cô ý có thể thử chuyện trò tranh luận mang cô đó xem sao, hầu như chuyện ảnh hưởng đến lặn, cô đấy các siêu bài bản và chuyên nghiệp.” “Trông rách rưới chằng khác gì một học sinh trung học, thực sự biết lặn sao?” Bạch Thục Quyên đứng lên vươn cao ngón tay, vừa ăn uống vẻ đẹp của móng vừa dửng dưng lãnh đạm liếc xéo Nguyên Phi Ngư một mẫu, “Ý của mình thực ra cực kỳ đơn giản, chỉ có cô ở dưới nước kéo mở giúp tôi một tấm băng rôn, sau đấy gửi hầu hết loại cá bự mang đến cũng như nó đã bơi qua bơi lội lại cũng như rỉa phần nhiều cành hoa quanh tấm băng rôn đấy, chế tạo ra một cảnh tượng cực kỳ lãng mạn là được…” ban sơ vốn cực kỳ ý muốn xin chào hỏi lễ phép, mà lại ngay sau khi nghe thấy mình bị biểu hiện thành “Học sinh cấp ba rách rưới”, tiếng kính chào hỏi cũng như tắc nghẹn trong cổ họng, thay nuốt cục tức vào bụng nhưng chưa cách nào vào nổi. Tuy hai mươi sáu tuổi mà lại bị con người ta xem là học sinh trung học đúng là đã bao gồm chút vui vẻ, nhưng mà hai chữ “rách rưới” lại và đúng là khiến con người chẳng thể nào mỉm cười nổi, có bộ dạng khóc cảm thấy không được cười cợt cũng chẳng dứt, cô liếc mắt sáng quắc nhìn miệng Bạch Thục Quyên sẽ khép mở không xong xuôi, nhưng lại càng nghe hồ hết lời sau đó, càng cảm thấy không vui 1 chút nào. “À, đa số thứ này tôi ao ước nên làm ở mặt đường ngầm bên dưới đáy bồn, hoa tôi chuẩn bị sẵn sàng có lợi rồi, ngóng lát nữa đang gửi cho, hoa mã đề màu trắng, tôi và các bạn trai tôi đều thích hoa mã đề.” cạnh tranh lắm new đợi đến lúc Bạch Thục Quyên nói kết thúc, sắc bên của Nguyên Phi Ngư sẽ hầu hết suy sụp, lia thẳng ánh nhìn về bên người đứng đầu trung tâm, các giọng nói có chút cứng nhắc: “Giám đốc, kéo tấm băng rôn không sao, dẫu vậy hoa mã đề có độc, nếu để cá béo và rùa biển rỉa bắt buộc sẽ vô cùng bất trắc, bên cạnh đó cá bự và rùa hải dương ở dưới đáy biển cả lại cảm thấy không được huấn luyện chuyên nghiệp, lỡ nuốt bắt buộc vào trong thì đã chưa biết chuyện gì xảy ra.

bên tôi chưa đồng ý…” “Giám đốc, ý gì ráng hà? Chúng tôi đang trả tiền.” chứ chưa hóng Nguyên Phi Ngư nói xong, Bạch Thục Quyên nhanh chóng tàn ác hăng ngắt lời, chỉ về phía mấy tờ ngân phiếu bên trên bàn, “Số tiền này đủ để sống trong khách sạn năm sao bậc nhất một tuần liền đó, chút đề xuất này cũng không được sao?” chủ tịch ngước ánh mắt chần chừ làm cố gắng nào về bên Nguyên Phi Ngư, thở nhiều năm, “Tôi hiểu cân nhắc của cô ý, nhưng mà cô cũng biết cứ mùa đông mang lại là chuyện kinh doanh của các bạn không được có lợi lắm, ngoài ra bộ máy lọc nước cũng từng lạc hậu rồi, mấy hôm trước vị chất lượng cao nước có vấn đề nhưng vẫn ảnh hưởng thất mất rùa biển mai blue, trong trung tâm của gia đình bạn chỉ còn bao gồm hai bé rùa hải dương mai blue, nếu kéo dài không giải quyết bài toán lọc nước, e rằng còn cụm con cá khác đang bị bệnh có thể là chết, đặc biệt là đông đảo loài cá cực hiếm ở khu triển lãm Châu Nam Mỹ…” Nguyên Phi Ngư cúi đầu, tay siết chặt vắt đấm, đa số lời phản bác kia dù bao gồm thế nào cũng cần thiết nói ra thành lời được, phần nhiều gì giám đốc nói là sự thực, một cặp rùa biển cả mai blue một đực một chiếc, trước nay bối cảnh đầy đủ bất biến, tuy vậy kể từ tía ngày trước sau khi nhỏ rùa biển khơi mai blue đực bị tiêu diệt, còn rùa dòng cũng chẳng ăn uống gì, lúc nào cũng rúc mình trong khe đá, chẳng giống bình thường hay bơi ra nô đùa cùng phần lớn loài cá khác, cô siêu bi lụy, thực chưa mong muốn để bối cảnh giống như xảy ra bổ xung nữa. Nguyên Phi Ngư hốt nhiên liếc nhìn thành viên gia đình cô bé cẩu thả tùy tiện kia, vẻ rất là đau khổ, về phương diện quá trình cô còn gan lì can trương hơn cả phái mạnh, bao gồm mấy loài vật biển khơi ác loạn bắt đầu được đưa vào chiếc rốn, cô luôn là thành viên ban đầu tiếp cận, nhưng kỳ thực đa số thứ lại chưa chắc bởi vậy, chuyện cô bận tâm nhất có không ít, chẳng ai mẫn cảm, câu chấp hơn cô, việc cùng về tính chính sách đúng đắn cần yếu hạ thấp, trừ khi vày đầy đủ loài động vật đại dương ngưỡng mộ nhưng mà ngày ngày từ sáng đến buổi tối ở mặt cô. Có thể nói, cô đã đối xử có lợi với bất kỳ người trong gia đình nào, loài con vật nào của các nước khác này, mà lại xác thực chưa đối xử có lợi sở hữu chính bản thân.

ở trong phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, người các đã ngóng câu vấn đáp của Nguyên Phi Ngư, giằng teo trong đầu mấy phút trời, chung cuộc Nguyên Phi Ngư cũng thỏa hiệp, “Vẫn quan yếu để hoa mã đề chạm với cá phệ, chúng tôi giống như giúp cô Bạch kết hoa đấy thành vòng, rồi đeo vào cổ cá bự, rồi sau đấy sẽ chũm dẫn cá béo cổ đeo vòng hoa đi vòng quanh cô Bạch cũng như nhà bạn trai.” “Được được được…” giám đốc thấy Nguyên Phi Ngư đồng ý, nhanh chóng cười cợt vui vẻ khuấy cồn mọi người, “Ý kiến của Phi Ngư cực tuyệt, vòng hoa nếu ở trong nước kiên cố đang cực kỳ lãng mạn.” Bạch Thục Quyên cũng chưa nói gì bổ sung, chỉ khua khua tay, thò tay vào túi vớt ra dế yêu cầm tay, Hotline người trong gia đình mang hoa đã đặt trước mang lại. Nam chủ yếu sắp tới lên sàn rồi. Chính là người trong gia đình trai tạm thời của cô ý em mắt mọc đỉnh đầu ấy ạ.
>> xem thêm chuyên mục Ngôn tình cao h

Tags
No Tag

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Dự đoán xổ số