Mỗi người nhà trong câu chuyện đều từ từ hiểu được chân lí của việc trưởng thành và cứng cáp, biết kính yêu bố mẹ, coi trọng tình thành viên gia đình. Cùng lúc, phần nhiều chuyện ngốc nghếch do tình yêu thời niên thiếu đã biến đổi thành một dấu ấn cần thiết phai mờ trong kí ức của họ.
Giới thiệu truyện Lời thề cầu em cần thiết chuyển đổi
Tác giả: Trương Vân Hân
Thể loại: Ngôn tình
Trích đoạn truyện Lời thề mong cấp thiết biến đổi
Gió nhẹ thổi qua, những cành cây khẽ biến chuyển. Cái xe khách sẽ chạy suốt sáu tiếng đồng biển mới mang đến huyện Thụ Thủy.
trận đêm đang bao phủ không khí.
Cả city chìm trong bóng tối. Tôi mở to mắt nhìn cảnh quan bên ngoài cửa xe: mặt hồ tĩnh lặng, đều cây phệ im lìm trong bóng tối… một xúc cảm u uất đến khó tả.
Đêm ấy chính là lần đầu tiên chúng tôi gặp Kì Nặc. Lúc ấy bên tôi bất chợt nhớ mang lại một câu nói: Đời mình nơi nào tất yêu gặp gỡ mặt? Anh đó đứng cạnh bên huyện trưởng, tay xách một chiếc lồng đèn, mặc một dòng áo sơ mi màu trắng, quần bò màu đen. Chúng tôi từ trên xe Bước xuống, hai tay nhét vào bâu áo. Anh đó nhận thấy tôi liền khẽ cười cợt. Chúng tôi chưa đáp lại nụ cười ấy, chỉ cúi đầu đi theo sau mẹ kế.

người thân cho đón chúng tôi là huyện trưởng của huyện Thụ Thủy. Ông mặc một cái áo dài black color, trông chẳng khác gì sở hữu đa số ông đồ dạy chữ nôm, đầu tóc chải bóng mượt, óng ả dưới ánh trăng sáng. Chú ý huyện trưởng có lẽ đang suy sụp, body nồng nặc mùi rượu, khi cười để lộ ra mẫu răng vàng chóe.
bà bầu kế nói: -Sao lại về tối nỗ lực này? Chẳng gồm đèn đóm gì hết cả!
Huyện trưởng mỉm cười đáp: -Cơ Bộ phát điện của huyện Thụ Thủy bất ổn, chuyên nghiệp bị mất điện. Tuy thế chẳng sao, thắp dòng đèn này lên là được ngay, có về tối mang lại đâu cũng mò được mặt đường vào huyện!
ba nói: -Thôi được rồi, bản thân mỗi chúng ta đi thôi! Huyện Thụ Thủy quanh năm các Vậy nên mà- chị em kế nhíu mày chú ý bên tôi, chúng tôi cũng quan sát bà đấy, đôi mắt bà đấy sa sầm, chú ý bên tôi bởi góc nhìn cũng như hóa học cất đầy sự oán hận. Bà đấy không ưa gì tôi, đặc điểm này chúng tôi vẫn biết ngày trước rồi!
tôi không nói chuyện có bà đó, chả biết chat chit mang bà đó. Hai năm trước, mẹ chúng tôi từ trần, bà đấy hóa thành bà mẹ kế của tôi. Tuy vậy từ ấy cho tới bây giờ, bên tôi không bao giờ mở miệng nói có bà đấy nửa lời.
Huyện trưởng kéo Kì Nặc đến trước bên bố, nói: -Đây là Lặc Kì Nặc, đàn ông của An Lâm, là học sinh tất cả các kết quả mở màn trong cả huyện, năm nay vừa thi vào trường trung học Cảnh An.
ba chúng tôi trìu mến quan sát Kì Nặc, xoa xoa đầu anh đấy rồi nói: -Cháu đó chính là Lặc Kì Nặc à? Năm năm trước ta về đây, con cháu vẫn còn nhỏ xíu, ráng nhưng mà giờ đây sẽ cao thế này rồi. Hài, nếu tía của cháu còn sống, bắt gặp cháu thông minh vì vậy thì vui yêu cầu biết!
Nghe thấy cha nói nuốm, chúng tôi bỗng dưng ngẩng đầu liếc Kì Nặc. Ánh mắt của anh ấy đang gợn lên chút ai oán. Tôi biết là anh đấy chưa muốn người trong gia đình khác nhắc cho chuyện này.
Kì Nặc chưa đáp lời, chỉ khẽ kính chào bố tôi: -Cháu xin chào chú ạ!- rồi bước vào trước mặt bên tôi, gửi chiếc đèn lồng anh vẫn núm trên tay mang đến chúng tôi cũng như nói: -Em cụ lấy mẫu đèn lồng này đi, nếu như không tí nữa lại chưa nhìn thấy con đường đi đâu!
bên tôi lắc đầu, chỉ biết lắc đầu mà lại thôi.
tía nói: -Kì Nặc, Tiểu Mạt vẫn nửa năm nay rồi không chịu đựng truyện trò mang ai rồi!
Kì Nặc ngạc nhiên quan sát tôi.
Quả thực vẫn nửa năm nay rồi tôi chưa mở miệng nói nửa câu. Kể từ tám tháng trước, sau khi bàn tay đề xuất của tôi bị máy móc ở công trường thi công nghiến nát thành một khối thịt có hại, chúng tôi đã hết giống như mở miệng chat chit như trước đây được nữa. Tôi ở nhà mang lại nửa năm nay, siêu thị nhà hàng rất ít, chỉ suốt ngày đóng cửa ngõ của nhà, nghe nhạc và ngủ. Cha đã mời đầy đủ bác sĩ chuyên nghiệp đến điều trị mang đến chúng tôi nhưng lại chưa hiệu quả. Bên tôi hiểu được, bệnh lý của bên tôi là trung khu bệnh, cho dù bao gồm sử dụng thuốc gì cũng chẳng thể chữa khỏi được.
>> tham khảo thêm thể loại Truyện sắc
cho đến một ngày, tía nói mang tôi rằng: -Tiểu Mạt, cha đề xuất mang lại huyện Thụ Thủy một chuyến, con có mong muốn đi cùng ba không?
bên tôi biết địa điểm đó. Chính là nơi khi còn sống bà bầu luôn miệng nhắc mang lại, người mẹ nói mẹ nhớ món bánh chiên con đường, nhớ khúc hát ru, nhớ phần nhiều con đom đóm, nhớ cả cây nhiều cổ thụ chỗ đấy. Người mẹ nói người mẹ đã từng đứng dưới cội đa để cầu nguyện.
người mẹ nói, Tiểu Mạt à, khi đèn tất cả huyện Thụ Thủy tắt phụt, bóng tối bao phủ vạn vật, lúc đó con bắt đầu là chủ yếu con!
chúng tôi băn khoăn mẫu chúng tôi của thiết yếu tôi sau cùng sẽ chỗ nào. Bên tôi mong mỏi biết, khi tất cả các ngọn đèn của huyện Thụ Thủy tắt đi, chúng tôi có thể sắm lại được một La Tiểu Mạt hay cười nữa hay không?
cảnh đường phố bước vào huyện khá gồ ghề. Ba cũng như huyện trưởng vừa đi vừa trò chuyện ở bên trước. Mục đích chuyến hành trình lần này của ông là quyên tiền sửa mặt đường xá. Cả bố và chị em phần lớn xuất thân từ huyện này, nghe nói họ là tổ ấm thanh mai trúc mã. Ba mở một nhà xưởng ở Cảnh An, kiếm được đông đảo tiền, sau đó đón người mẹ qua ấy sống các tháng ngày hòa thuận. Khi chị em còn sống, các lần chị em ý muốn dẫn bên tôi mang lại huyện Thụ Thủy là tôi lại chê khu vực này vừa xa xăm vừa hoang vu, cố định không Chịu đi. Giờ nghĩ lại, ân hận thì cũng đã muộn rồi.
chúng tôi lặng lẽ âm thầm đi ở bên cạnh Kì Nặc. Trong rừng cây, đều bé đom đóm vẫn cất cánh lượn. Chúng bay qua chúng ta tôi, cho ở kề bên mẫu đèn lồng của Kì Nặc. Kì Nặc thò tay ra tóm lấy một bé, chìa ra trước bên chúng tôi rồi nói: -Cho em!
mặc dầu anh ấy chỉ nói sở hữu bên tôi bao gồm hai từ đấy thôi tuy thế bên tôi cảm nhận chính là hai âm tiết đẹp đẽ nhất cơ mà bên tôi được nghe trong quả đât này. Đom đóm soi sáng khuôn bên anh, ấy chính là khuôn mặt sáng sủa, khôi ngô mang đôi mắt trong veo cũng như làn nước.
tôi gửi tay trái ra, định nhận lấy bé đom đóm từ trong tay anh.
mẹ kế ở kề bên nói: -Tay của Tiểu Mạt tàn phế rồi, không lấy được bé đom đóm từ tay con cháu đâu!
bên tôi thốt nhiên cảm thấy lời nói này chẳng khác gì một cây kim nhọn xuyên vào màng nhĩ của mình. Nếu đổi lại là trước đây, bên tôi sẽ bỏ quên mang đến chuyện này làm cho gì. Cơ mà ngày nay tôi lại sợ rằng Kì Nặc sẽ biết, mặc dù đó chính là một sự thật cần thiết đổi khác được.
Kì Nặc cười cợt nói: -Thế thì tất cả sao đâu, con cháu chũm giúp em ấy cũng được!
Trong không khí buổi tối om và tĩnh mịch, nụ cười của anh ý cũng như vẫn tỏa sáng. Cơn gió bạo dạn bất ngờ đột ngột thổi mang lại khiến mang lại đám lá cây xào xạc, chị em kế nói: -Sao gió lớn nuốm nhỉ? Chưa biết có quỷ dữ gì không nữa?
bỗng nhiên tôi cảm nhận một nỗi sợ hãi len lỏi trong lòng. Kì Nặc sẽ xiêu dạt sự sợ hãi trong ánh mắt của tớ. Anh ngoảnh đầu lại, dịu dàng nói: -La Tiểu Mạt, đừng sợ! Những con quỷ thường phát triển ra vào ban đêm bước này siêng đi ăn thịt đa số người thân cô bé bần xa cơ mà thôi!
bắt gặp góc nhìn của bà mẹ kế Bên cạnh đó có chút mất đột nhiên, chúng tôi tự dưng bật cười. Ba quay đầu lại, nhìn thấy chúng tôi cười cợt liền nói: -Anh xem, Tiểu Mạt cười rồi kìa! Hơn hai năm rồi chúng tôi bắt đầu được bắt gặp nó mỉm cười vì vậy đấy!
hiện nay bên tôi bắt đầu bắt gặp ra rằng bạn đang mỉm cười. Ngay cả phiên bản thân bên tôi cũng cảm thấy kinh ngạc về cái này. Ánh trăng nhảy nhót bên trên bề mặt đường. Hai tay bên tôi vẫn đút trong biu áo. Kì Nặc một tay xách đèn một tay nạm chặt lấy nhỏ đom đóm anh dành Tặng Kèm mang lại bên tôi. Ánh nắng của chiếc đom đóm lập lòe chiếu lên bên anh, ánh sáng blue color khiến mang đến khuôn bên của anh chú ý như trong suốt. Tôi thầm nghĩ lần khần anh đó liệu có phải là người cố gắng mẹ dắt chúng tôi đi hay không? Đời sống vẫn sản xuất cho bên tôi biết bao lăm âu sầu, Kì Nặc liệu có phải là nhà bạn mang đến chút ít vui vẻ cho cuộc sống của tôi không?
Đêm nay thật là đẹp! Tôi bước đầu tin vào số đông gì nhưng bà bầu kể đến tôi về kể cả gần như thứ ở huyện Thụ Thủy này.
Khi tất cả những ngọn đèn ở đây đa số tắt phụt, bên tôi new là chính tôi!
chúng tôi tin là Kì Nặc cũng giống với tôi. Cho rằng khi ánh sáng của đèn tắt phụt, tôi bắt đầu chắc rằng là bản thân mình.
Lúc mười hai tuổi, vào một đêm ở huyện Thụ Thủy, bên tôi đã gặp mặt Kì Nặc lần bước đầu. Khi đi đến lưng chừng nhỏ núi dẫn vào huyện Thụ Thủy, Kì Nặc quay lại nói có tôi: -La Tiểu Mạt, Thụ Thủy là một huyện được bảo vệ bởi đom đóm. Chúng có thể giúp em bỏ bớt đầy đủ ảm đạm phiền!
tôi cho rằng trong cái thế giới này, có người đã được vận mệnh an bài xích vẫn buộc ràng cùng nhau trọn đời ngay từ ánh nhìn ban đầu .
>> tham khảo thêm chuyên mục Truyện đam mỹ ngược